Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Chuyện tình buồn

Sáng Chủ Nhật, nghe và đọc những chuyện tình buồn. Những ngày đông thường mang tới cho người ta cái cảm giác man mác như thế.
Cuộc sống đôi khi quá khó khăn, có những khi ta có trong tay những gì ta cần, hẹn ước bên nhau bằng tấm chân tình cùng những gì giản đơn nhất rồi lại có lúc vì quá nhiều trách nhiệm, vì những điều còn lại của cuộc sống đó phải nơi lỏng từng ngón tay yêu, phải xót xa như bóp nghẹt con tim mình vậy.
Cuộc sống có bao giờ giản đơn đâu.
Ai đó nói, tình yêu như một trò đánh bạc, ta mang đặt cược con tim mình để đổi lấy hạnh phúc hoặc niềm đau, lấy cô đơn hoặc những phút giây ấm áp.
Và con tim, cũng đâu phải kẻ dễ bảo. Khi bước qua những niềm đau hay những ngày cuộc tình thất bại, con tim chai sạn hơn hơn gió bụi của cuộc đời, niềm tin đã mặn đắng hơi những lần nước mắt rơi thì sẽ cần rất nhiều để sẵn sàng vui trở lại, để bàn tay kia sẵn sàng nắm chặt một bàn tay khác.
Dòng đời chảy trôi, biết đâu là bên bờ của hạnh phúc.
Chỉ xin bình yên cho những con tim tan vỡ.
Xin trích tặng đôi dòng thơ của Nguyễn Phong Việt
Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét